Hoàng tử hạnh phúc

“…Sáng sớm hôm sau, Thị trưởng đi dạo cùng Hội đồng Thành phố dưới quảng trường. Khi họ đi qua bức tượng, ông nhìn lên và nói:

– Ôi trời! Nhìn Hoàng Tử Hạnh Phúc thật là thê thảm!

– Thật là thê thảm! – cả Hội đồng – những người luôn nhất trí với ý kiến của Thị trưởng – kêu lên. Rồi họ xem xét kỹ bức tượng.

– Viên hồng ngọc đã rơi khỏi chuôi kiếm. Đôi mắt biến mất và vàng dát cũng không còn. – Thị trưởng kết luận – Trông anh chàng chỉ khá hơn tên ăn mày chút đỉnh!

– Khá hơn tên ăn mày chút đỉnh! – Hội đồng hưởng ứng theo.

– Thậm chí còn có cả một con chim chết dưới chân đây này! Chúng ta phải ra một thông báo rằng chim không được phép chết ở đây. – Thị trưởng nói và thư ký hội đồng liền ghi ngay lại đề xuất này.

Thế là người ta dỡ bỏ bức tượng Hoàng Tử Hạnh Phúc. “Nếu anh ta không còn đẹp thì cũng chẳng còn tích sự gì nữa.” – Giáo sư mỹ thuật nói.

Họ nung chảy bức tượng trong lò và ngài Thị trưởng mở cuộc họp với toàn thể Hội đồng để quyết định xem nên làm gì với đống kim loại kia. “Tất nhiên, chúng ta phải dựng một bức tượng khác” – ngài nói – “và nó sẽ bức tượng về tôi.”

“Về tôi” – mỗi thành viên trong Hội đồng Thành phố kêu lên và họ cãi nhau. Đến giờ, cuộc tranh cãi vẫn còn tiếp tục.

“Thật kỳ lạ!” – đốc công xưởng đúc nói – “Trái tim chì đã vỡ này không hề tan chảy trong lò. Chúng ta phải vứt nó đi thôi.” Vậy là họ ném nó vào đống rác, nơi xác Én nhỏ cũng nằm ở đó.

“Hãy mang về cho ta hai vật quý giá nhất trong thành phố.” – Thượng đế nói với một trong những Thiên thần của ngài. Thiên thần liền mang đến chú chim chết và trái tim chì….”

Trọng lượng 0.5 kg
Hang Cáo