Quê ngoại là “những xâu chuỗi lanh lảnh nhạc vàng, gõ vui từng nhịp nắng trên mênh mang đài trán thanh niên. Ngó thật kỹ, Quê Ngoại không hằn một vết nhăn. Với tôi, một tập thơ đầu tay phải như thế. Phải có cái khí thế vạm vỡ của sống như một lao vào, cái vóc dáng của yêu như một kín trùm dào dạt…” (Mai Thảo)
Có lần tôi thấy tôi yêu
Mắt nhung cô bé khăn điều cuối thôn
Lâu rồi tôi đã… hơi khôn
Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau
(Quê ngoại)